Miền nhớ - Phần 2

Cà Phê Miền Nhớ




Linh bước xuống cầu thang, anh Cường và mẹ nó đang trò chuyện rôm rả, anh vẫn thế, luôn là người mang tiếng cười cho người khác, cũng không lạ gì khi mẹ chấp nhận cho anh quen Linh ngay sau bữa ra mắt đầu tiên của anh với mẹ.

 - Thưa bác con đi

 - Ừ, chạy xe cẩn thận nha Cường

 - Dạ!

Linh trộm nhìn anh, nụ cười anh khiến nó cảm thấy ấm áp… Chiếc sirius màu trắng đưa hai người băng qua những con đường tấp nập, trời nắng như thế này mà đường vẫn cứ nhộn nhịp lạ thường, như đang vui thay cho Linh vì nó nhận ra rằng hôm nay nó yêu anh hơn, trân trọng anh hơn, Linh ôm chặt anh và thầm cảm ơn bài học từ giấc mơ đêm qua, chắc nó sẽ không bao giờ giận dỗi quá đáng để làm khổ anh nữa, cũng sẽ không làm gì để phải hối tiếc như trong giấc mơ kinh khủng đó…

 - Ủa, hôm nay anh đổi loại dầu gội rồi hả

 - À, ừm_ Cường ấp úng: xài mãi một loại cũng chán, anh thử loại mới xem thế nào

 - Ơ, sao trước đây anh nói là anh chỉ sử dụng Romano thôi mà?

 - À…thì…. Cũng hè rồi, thấy người ta quảng cáo loại này rầm rộ quá, nên anh mua xài thử.

 - Vậy hả? anh thiệt là…

Linh gõ nhẹ vào cái nón bảo hiểm màu đen của Cường, ý hờn dỗi, vì trước đây khi nó nói thích mùi hương tóc anh, anh mới đỏ mặt, cười như 1 cậu bé “ Thích thiệt hông? Vậy anh sẽ không bao giờ ...rời xa Romano đâu” Nó định hỏi tiếp nhưng thôi, nhớ lại giấc mơ đêm qua, nó không muốn lại dỗi hờn vì những chuyện không đâu, chắc anh lo làm đồ án tốt nghiệp nên cũng không để tâm những chuyện nhỏ này.

 - Em định đi ăn ở đâu?

 - Quán cũ đi

 - Quán cũ? Hay là… hôm nay anh chở em đến 1 chỗ đặc biệt nha?

 - Đặc biệt? ừm, cũng được.

Sau hơn nửa giờ đồng hồ, xe dừng lăn bánh, trước mặt Linh là 1 quán cà phê khá cũ kĩ, cái tên quán bị 1 số dây leo che bớt nhưng đủ để Linh nhận ra được : “Miền Nhớ”, nó cho người ta cảm giác xa xăm, mơ hồ, Linh chợt thấy có điều gì khác lạ trong cô…

 - Vào đi em, làm gì đứng sững người ra vậy?

 - À… em vào ngay đây

Linh mở to đôi mắt, cô cứ ngỡ như mình vừa bước vào 1 khu rừng, bàn ghế đều giữ nguyên hình dạng của những gốc cây vừa bị đốn, xung quanh là những cây rừng và dĩ nhiên, không có nền gạch, chỉ có đất…

-      Em thấy không, quán này cực kì thiên nhiên nhé, nào mình lại gốc cây đằng kia đi em

-      Lạ quá, em không nghĩ lại có người nghĩ ra cách thiết kế táo bạo này

-      Có gì đâu em, thời đại này mà, càng lạ, càng độc đáo thì mới càng thu hút. Em uống gì?

-      Ơ…à, 1 ly cam vắt. Mà anh nè

-      Gì em?

-      Không, không có gì… thôi anh gọi nước đi

Cả hai đều im lặng, không ai biết được bên trong 2 con người đó là những suy tư gì, có đắng như ly cà phê anh gọi, có lộn xộn và dễ vỡ như những tép cam mà cô hay uống không?

                                                                      *****
 - Mẹ ơi!

 - Gì vậy con? Bà Thương ngước mắt nhìn con, tay vẫn cầm vá múc canh vào bát

 - Con có cảm giác anh Cường có gì đó lạ lắm

 - Sao lại vậy? bà Thương khẽ giật mình

 - Ảnh giống như một người khác vậy á mẹ à

 - Khác… sao?

 - Hôm nay không gọi nước cho con như mọi khi mà lại hỏi con là “em uống gì?”, lạ thật.

 - Chắc là nó nghĩ con uống hoài 1 thứ cũng ngán, nên hỏi vậy thôi

 - Không phải, ý con là…ảnh giống như là không phải anh Cường vậy!

 - Trời ơi con khéo tưởng tượng, nó sờ sờ ra đó mà không phải Cường thì là ai chứ? Coi phim kiếm hiệp nhiều quá nhiễm rồi hả

 - Nhưng…

 - Thôi, ăn cơm đi!

 - Nhưng mà…dạ, chắc con suy nghĩ nhiều quá…

Sự im lặng lại diễn ra, choáng ngộp buổi cơm chiều, có 1 nỗi nghi vấn mơ hồ nào đó trong cô, và cả một nỗi âu lo xâm chiếm lấy người đàn bà đã sinh ra cô nữa…Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra chứ…?
Theo facebook Mỡ Mỡ
Share on Google Plus

About Tết Âm Lịch

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét